64 tuổi, Claudio Ranieri mới giành danh hiệu vô địch quốc gia đầu tiên trong sự nghiệp huấn luyện. Và đáng nói hơn là nó đến khi ông dẫn dắt Leicester City, một trong những chiến tích bất ngờ và khó đoán nhất trong lịch sử Premier League. Thế nhưng, người ta nhớ đến Ranieri không chỉ bởi điều đó. Ông nổi tiếng là một vị HLV thân thiện, hiền từ và thường xuyên đến cứu những đội bóng đang gặp khó khăn.
Xem thêm: Kèo Châu Á là gì? Kèo cược chấp là gì? Tỷ lệ kèo chấp Châu Á?
Nhìn lại hành trình sự nghiệp của mình, Ranieri có rất nhiều điều để nói. Trong cuộc phỏng vấn trên FourFourTwo, nhà cầm quân người Italy chia sẻ về hành trình đáng nhớ của bản thân.
- Dù Diego Maradona là cầu thủ rất kỹ thuật nhưng ông lại không bao giờ huấn luyện ông ấy ở Napoli bởi án treo giò liên quan đến ma túy. Hai ông có trò chuyện với nhau không?
- Đáng tiếc là khi đó Diego đã rời đi rồi. Thực sự tôi rất tiếc khi không có cơ hội dẫn dắt một cầu thủ có năng lực vô song như vậy bởi cơ hội đó không phải lúc nào cũng đến. Chúng tôi có nói chuyện vài lần qua điện thoại, tôi nói với Diego rằng tôi sẽ chờ và muốn cậu ấy quay lại. Đáng tiếc là điều đó không bao giờ xảy ra. Tôi thực sự hạnh phúc khi gặp cậu ấy ở lễ trao giải HLV xuất sắc nhất năm 2016 của FIFA sau khi tôi đoạt chức vô địch Premier League cùng Leicester. Chính Diego là người trao tôi giải thưởng đó.
- Một câu đố vui: ông có đoán được ai là cầu thủ mà ông sử dụng nhiều nhất trong sự nghiệp huấn luyện?
- Câu hỏi hay đấy! Có lẽ là Jimmy Floyd Hasselbaink, người tôi dẫn dắt trong 4 năm chăng? Hay Gabriel Batistuta, Frank Lampard? Gianfranco Zola cũng là một khả năng. Tôi làm việc với cậu ấy ở Napoli và sau đó là 3 năm ở Chelsea.
À mà tôi nhớ chủ tịch khi đó của Napoli là Corrado Ferlaino muốn mua một “số 10” để thay thế Maradona. Tôi bảo rằng ý tưởng đó không hay lắm bởi người hâm mộ sẽ luôn so sánh bất cứ cầu thủ nào với Maradona và sẽ không ai chịu nổi so sánh đó. Tôi nói rằng đội bóng vốn đã có một cầu thủ trẻ tài năng, chăm chỉ ở vị trí ấy rồi, vì thế chúng ta nên trao cho cậu ấy cơ hội thay vì tìm kiếm người khác. Sự nghiệp của Gianfranco đã chứng minh tôi nói đúng. [Zola cũng chính là câu trả lời cho câu hỏi trên].
- Ở Fiorentina, nhiệm vụ đầu tiên của ông là thuyết phục Gabriel Batistuta – người lúc đó 24 tuổi và đang chuẩn bị bước vào giai đoạn đỉnh cao - ở lại CLB sau khi bị xuống hạng khỏi Serie A. Ông đã nói gì với anh ấy?
- Khi đó, Batistuta chưa phải một nhà vô địch hay ít nhất là nổi tiếng như sau này. Cậu ấy rất hạnh phúc ở Florence nên tôi không cần phải thuyết phục mấy để cậu ấy ở lại. Chúng tôi có 3 cầu thủ nước ngoài thời điểm ấy: Stefan Effenberg, Brian Laudrup và cậu ấy. Tôi hỏi CLB xem cầu thủ nào nhận được nhiều lời đề nghị nhất và đó là Laudrup, vì thế chúng tôi quyết định bán cậu ấy và giữ 2 người còn lại.
- Câu chuyện thú vị nhất về chủ tịch Jesus Gil của Atletico Madrid mà ông có thể kể cho chúng tôi là gì? Và vì sao một đội bóng nhiều tài năng như Hasselbaink, Juan Carlos Valeron và Santiago Solari lại bị xuống hạng khỏi LaLiga vào năm 2000?
- Jesus Gil là người sẵn sàng giúp đỡ chứ không phải kiểu người thích sa thải HLV. Tôi có mối quan hệ tốt với ông ấy và gia đình. Thật đáng tiếc khi ông ấy không nhận được sự hỗ trợ về tài chính như ông ấy muốn.
Còn về đội bóng, đó thực sự là tập thể tài năng. Chúng tôi phải xuống hạng, dù Hasselbaink kết thúc mùa giải với 24 bàn thắng ở LaLiga và xếp thứ hai trong danh sách ghi bàn của giải đấu. CLB gặp vấn đề về tài chính và không thể hoạt động trên thị trường chuyển nhượng. Sau đó mọi thứ khó khăn hơn và tôi không thể làm gì khác ngoài việc rời đi.
- Tình hình của Chelsea khi ông mới đến như thế nào? Việc đến nước Anh khi vốn tiếng Anh của ông vẫn chưa thực sự tốt gây khó khăn ra sao?
- Dù khi đó tôi không nói chút tiếng Anh nào nhưng nó cũng không khó để thích nghi. Câu chuyện cũng tương tự ở Valencia. Tôi đã học tiếng Anh giống như học tiếng Tây Ban Nha. Trong khi đó, có một vài cầu thủ nói được cả tiếng Italy lẫn tiếng Anh như Zola và Marcel Desailly và họ giúp tôi phiên dịch thông điệp đến các cầu thủ. Mọi thứ tốt hơn sau vài tháng, nhưng ngôn ngữ chưa bao giờ thực sự là vấn đề vì bóng đá là ngôn ngữ toàn cầu.
- Biệt danh “Thợ hàn” (Tinkerman) có khiến ông khó chịu ở Chelsea? Việc giành quyền tham dự Champions League khiến ông cảm thấy ra sao, có lẽ nó cũng đã thay đổi lịch sử CLB?
- Không, biệt danh đó không khiến tôi khó chịu. Tôi chưa bao giờ hoàn toàn hiểu liệu một người thợ hàn có phải người đi sửa chữa các vấn đề hay không? Tôi chắc chắn không tạo ra tất cả những sự thay đổi nếu tôi không chắc chắn về những gì mình đang làm. Khá ít người nhớ rằng sau khi Roman Abramovich sở hữu CLB vào năm 2003, một vài cầu thủ gia nhập khi đợt tập huấn của chúng tôi đã bắt đầu. Chúng tôi bắt đầu đá Premier League và Champions League khi có những cầu thủ vẫn đang trên đường gia nhập! Tôi đã phải tính toán, thử nghiệm, kết hợp, huấn luyện họ. Tôi buộc phải có những thử nghiệm.
Cuối cùng chúng tôi kết thúc mùa giải ở vị trí á quân sau một Arsenal bất bại, và lọt vào bán kết Champions League. Với năm đầu tiên của một cuộc cách mạng bóng đá, trong bối cnarh không có cơ hội để tập huấn với toàn bộ cầu thủ, tôi nghĩ mình đã có những kết quả tốt.