Chuyến trở về nhà vào buổi tối hôm đó bằng xe buýt đầy tâm trạng tồi tệ, những ám chỉ, cãi vã và gắt gỏng. Nhưng ngày hôm sau, tâm trạng chúng tôi tốt hơn, khi đọc tờ báo ở Roma viết rằng “Sẽ tốt hơn nhiều nếu giành được Scudetto trên sân nhà”. Tất nhiên, ở giữa SVĐ chật cứng của chúng tôi, giữa biển người hâm mộ tại Roma. Năm 1983, đội hình Roma của Di Bartolomei, Pruzzo, Falcao, Conti, Ancelotti cũng hòa 1-1 trên sân Genoa vòng áp chót và đăng quang Serie A trên sân nhà Olimpico sau trận thắng Torino 3-1. Lịch sử sẽ lặp lại. Đối thủ của chúng tôi ở vòng cuối là Parma.
Xem thêm: ty le ca cuoc
Totti giành Scudetto duy nhất trong sự nghiệp thế nào - Bóng Đá
Totti sau pha ghi bàn mở tỉ số vào lưới Parma ở vòng cuối mùa giải 2000-01.
Tháng 3 năm đó, phim “Võ sĩ giác đấu” đoạt giải Oscar, đây là một bộ phim đặc biệt đối với tôi. Tôi thậm chí còn có một hình xăm. Đối với một người Roma thuần chủng như tôi, lịch sử có trọng lượng khổng lồ. Tôi xem gần như thuộc lòng “Võ sĩ giác đấu”. Khi tài tử Russell Crowe cởi mũ sắt trên đấu trường trước mặt Commodus và nói với giọng nghiêm trang “Tên tôi là Massimo Decimo Meridio, chỉ huy quân đội phương Bắc…” mắt tôi ngấn nước. Mọi lần.
Mỗi buổi tối trong tuần đó, tôi nhốt mình trong quầy bar tại nhà, nơi tôi có màn hình lớn và mở “Võ sĩ giác đấu” xem. Đó là một kiểu phấn khích tập thể mà tôi trải nghiệm với những người bạn thân Riccardo, Angelo, Giancarlo. Buổi tối đầu tiên, mẹ tôi lo lắng vì nghe thấy tiếng la hét phát ra từ quầy bar, đến kiểm tra và cười phá lên. Cha tôi lắc đầu, nhưng ông cũng có vẻ thích thú. Chúng ta là gì ngoài những đấu sĩ hiện đại?
Tôi không chỉ xem bộ phim yêu thích. TV phát chương trình đặc biệt về cuộc hành trình dài của Roma tới Scudetto, tôi cảm nhận tầm quan trọng của những gì chúng tôi làm được. Tất nhiên, sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu Roma không thể đánh bại Parma.
Sáng thứ bảy, tôi khăn gói vào trại tập huấn Trigoria. Thanh sắt của cổng nâng lên, trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy sức nặng của cuộc phiêu lưu đã đi đến hồi kết. 24 giờ nữa, chúng tôi sẽ là nhà vô địch Italy, hoặc là những kẻ chạy trốn. Tập. Họp kỹ thuật. Bữa tối. Nói nhảm. Những giấc mơ. Tôi dành hàng giờ để tưởng tượng sân Olimpico sẽ như thế nào.
Thông thường vào đêm trước các trận đấu, chúng tôi lui về phòng vào khoảng 11 giờ, nhưng lần này adrenaline tiết ra quá mạnh, không ai có thể ngủ được. Capello đi qua, nhăn mặt và không nói gì, không “đi ngủ” cũng không “trễ rồi”. Ông ấy biết nói cũng vô ích, vì ông biết chúng tôi cũng giống như các cầu thủ AC Milan hay Real Madrid trước đây của ông.
Tôi nhớ một cuộc phỏng vấn trong đó Bearzot vĩ đại đã nói về các cầu thủ “chó sói” của mình. Trước trận chung kết World Cup 1982, họ không ngủ được và vì vậy đã lang thang trong hành lang như những con sói trên thảo nguyên. Tất cả chúng tôi đều là chó sói đêm đó ở Trigoria. Tôi tắt đèn lúc ba giờ. Tôi nghĩ thực tế, cả thành phố Roma, không ai ngủ được.